(TRUYỆN NGẮN) HÀ NỘI LÀ BAO XA p1? -mylil9b



 


Hà Nội là bao xa?

Chiều hè, nắng vàng chiếu sáng cả cánh những cánh đồng lúa mênh mông xa tít xa.

-Anh nghe chị Hội nói An sắp lên Sài Gòn hả?

Cái Tí buồn hiu nhìn những cánh cò bay phấp phới phấp phới trên cao, như thể chúng muốn khoe khoang sự tự do của bản thân chúng vậy.

-Anh Minh đừng có buồn em lên xì gòn ít bữa nữa tháng em về à, em theo bà ngoại lên thăm cậu mợ hai, nào về em xin ngoại mua ít kẹo cho anh Minh ăn nha.

Cu Tí tên thật là Mã Gia Minh, cháu đích tôn của ông hội Mã chốn Hà Thành mà mẹ Gia Minh lại là trẻ mồ côi... vì tình yêu nên bố Gia Minh dắt mẹ cậu bỏ nhà đi xuống miền tây lập nghiệp, chớp mắt cũng ngần ấy năm Gia Minh năm nay tròn 16.

Gia Minh đưa tay lên xoa đầu cái An, đôi mắt buồn mang nhiều tâm sự của cậu trai mới lớn.
-Chắc qua hôm nay biết khi nào mình mới có dịp gặp lại, ông anh vừa gọi bố anh tối qua, ông bảo ông tha thứ cho bố và chấp nhận mẹ rồi, ông lại đang bị ốm nên bố phải về trông coi sản nghiệp cho ông chuyên tâm trị bệnh.

Cái An vừa nghe cậu nói dứt lời thì khóc nức nở, thật cô bé không hiểu hết những gì cậu nói, nhưng bé vẫn biết được anh Minh của bé phải đi thật xa để chăm ông và bé sắp mất bạn để chơi cùng.

Gia Minh nhìn thấy cô bé khóc có chút xót, từ lâu cậu đã xem bé như là đứa em trong nhà mình rồi, bố mẹ bảo hoàn cảnh bé An rất tội nghiệp bố bỏ bé khi mẹ bé còn hoài thai, mẹ qua đời sau khi sinh xong, bé được lớn lên trong vòng tay của bà ngoại, bà cũng lớn tuổi ngày ngày còn làm việc vất vã, ngày ngày tháng tháng hai bà cháu nương tựa sống cùng nhau.

-Anh đùa bé An đấy, anh làm gì có đi đâu đâu nhà anh ở đây cơ mà, bé An đi nhớ về sớm mua kẹo cho anh nha.

Cô bé ngây thơ giản đơn nghe thế là tin, tay quẹt quẹt nước mũi cười tít mắt.

-Eooooooooooooooooo em ở dơ thế An.

Gia Minh ra vẻ khinh bỉ chọc cười Hạ An, cái An cười khanh khách chùi nước mũi dô áo mình rồi nhào lên người cậu, hôn chụt lên má Gia Minh rõ to, cậu la oai oái rồi hai em rượt nhau chạy vòng khắp sân.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến